Chuyện kể về NGƯỜI KHACH TRỌ KỲ BÍ


Đây là câu chuyện thứ hai của Đào ngọc Phong hắn gởi đến các bạn
Có câu “tri nhân, tri diện bất tri tâm”.
Trong xã hội người tốt xấu lẫn lộn làm sao mà phân biệt… hôm tôi sửa nhà cửa bị lụt cho gọn gàng, sạch sẽ để bán, có nhiều người đến hỏi thuê, cũng có những sinh viên đang đi học ở đại học Sart- Tilman gần nhà, họ muốn thuê phòng. Tôi có thể ngăn ra làm 5 phờng(kots) để cho thuê, nhà có 2 phòng tắm, 2 WC cũng tiện lợi cho các sinh viên , nhưng rồi cũng thôi, không có nhiều thì giờ mà lên xuống kiểm soát điện, gaz hay mỗi lần hư hỏng thứ gì lại phải bận tâm. Vợ chồng cũng lớn tuổi rồi, chi tiêu cũng không nhiều, không cần thiết phải kiếm thêm. Dù rằng hàng năm vẫn phải trả tiền thuế nhà, tiền bảo hiểm và các thứ lặt vặt khác, cũng mong giải quyết sớm cho nhẹ người. Thôi thì biết đủ là đủ phải không các bạn.
Ara


Người Khách Trọ Kỳ Bí  

Đào Ngọc Phong
Ông bà đều ở độ tuổi tám mươi; hai “lão nhân” sống quanh-quẩn trong một căn nhà rộng thênh-thang có đến bốn phòng ngủ. Hai đứa con, một trai một gái, đứa theo chồng, đứa theo vợ đi tuốt những tiểu bang xa. Muốn bán đi, mua căn nhỏ hơn, nhưng tính toán dây-dưa năm này qua năm khác, rút cuộc vẫn bám căn nhà ấp-ủ nhiều kỷ niệm gia đình; hơn nữa, căn nhà lại ở giữa khu thị tứ Bolsa, bốn bề là siêu thị Việt Nam; ba bước có phở, năm bước có bánh xèo.

Để lại một bình luận