ĐÊM

                                                NGUYỄN CẨM THY

            Đêm. Đêm là đêm của nơi này, đêm là ngày của nơi kia. Đêm có khi là lặng lẽ bình yên, cũng có khi đêm cồn cào da diết. Đêm có thể Quên trong một giấc ngủ vùi sâu. Đêm cũng có thể là Nhớ, nhớ hoài, day dứt, trằn trọc không yên…

            Đêm. Đêm có thể là tối mù, tối mịt. Làm cho người ta lạc lối, mất nhau. Đêm có khi rực rỡ đèn màu, trong ánh sáng phù du, lung linh hoa lệ người đâu thấy rõ được người, mình đâu nhìn kỹ được người ta… bất phân trắng đen, thật giả…

            Đêm. Đêm giấu đi nét xanh xao trên đôi tay gầy guộc. Đêm giấu đi đôi mắt long lanh vì có nước ận ận bên trong. Đêm buông thỏng tiếng thở dài vào hơi sương đặc quánh… Đêm thoảng hương trầm xua cái lạnh của trời đất mênh mông, lòng người sâu thẳm…

            Đêm. Đêm hun hút gió… Quỳnh tương một đóa chơi vơi mà tỏa hương thầm ngào ngạt. Nơi này một cánh hoa vô tình rơi theo gió, nơi khác có một mầm xanh vượt gió vươn lên. Đêm có thể là bắt đầu, cũng có khi đêm là kết thúc…

Để lại một bình luận