VUỢT BIÊN BỊ BẮT

                ĐÀO ĐỨC CHƯƠNG

Năm giờ sáng ngày 19- 11- 1980, chúng tôi có mặt ở bến xe Miền Tây. Cả đoàn không ai bảo ai, nhưng tất cả đều kín đáo bám sát theo người đại diện Ban Tổ Chức, mua vé cùng một chuyến xe đi Miền Tây. Qua phà Mỹ Thuận, rồi phà Cần Thơ, đổ quân vào thành phố vào giữa trưa, phân tán từng nhóm nhỏ, và lặng lẽ theo chân người dẫn đường. Toán của tôi gồm 6 người, chúng tôi và 2 người lạ đi cách một quảng, do một thanh niên địa phương dẫn đường. Suốt buổi, lang thang trên đường phố, vào tiệm xem hàng hóa, ngồi ở quán ăn, quán giải khát v.v… không dừng chân lâu ở một chỗ nào. Đến 4 giờ chiều, thuê xe Lam ba bánh đến bến đò Bình Thủy, vào quán nước, chúng tôi chưa uống cạn ly thì taxi (ghe con) đã đến, ra hiệu xuống ghe. Tôi nhìn vợ thật sâu lắng đọng vào đáy mắt, rồi nghẹn ngào nói lời tạm biệt “Anh đi! Em trở lại Cần Thơ, kẻo tối.” Tôi nhanh nhẹn dắt tay hai con ra bến. Vừa bước lên khoang, tôi ngoái đầu nhìn vợ lần cuối, nhưng người ta đã vội kéo sâu vào mui che, ra hiệu nằm sát xuống sàn và tĩnh lặng cho đến khi trời sập tối. Ghe lần lượt đi qua những trạm quan sát, những nơi đông người vùng ven đô dễ bị dòm ngó, thuyền nhân hồi hộp trong không khí căng thẳng, nhưng rồi mọi việc đều êm xuôi.

Để lại một bình luận