ĐÀO ĐỨC CHƯƠNG
Tôi ở tù ra, phải đi kinh tế mới ở huyện Bình Long tỉnh Sông Bé, rồi bỏ về Sài Gòn sinh sống. Quãng đời thầm lặng, mượn tiếng chim, màu hoa khuây khỏa nỗi buồn:
Sân nhỏ, mảng trời, mấy khóm hoa,
Lai rai bạn nhớ đến chơi nhà.
Mười hai năm ở âm thầm đó,
Hỏi đất Sài Thành có trách ta.
(Việt Thao – Lòng Khách)