Duyên Tri Ngộ

CHƯƠNG IX

DUYÊN TRI NGỘ

Đoạn 1: GẶP MỘNG BÌNH SƠN

ĐÀO ĐỨC CHƯƠNG

Tôi bỏ vùng kinh tế mới ở Bình Long, về Sài Gòn sinh sống. Trong thời gian này, tôi suy nghĩ mãi, chẵng lẽ mình chịu chết già để rồi mục nát với cỏ cây hay sao? Món nợ “Cơm cha, Áo mẹ, Chữ thầy,” quên hết hay sao. Bài thơ Quê Tôi viết năm 1960, lúc tôi học ở Huế (1960), vẫn còn đó:

Tôi lớn lên trong vườn khoai ruộng thóc,

Đọt rau bùi, trái chín ngọt tình thương…

Nhờ hai buổi trường làng, tôi biết đọc,

Luyện tay mềm, tôi viết chữ “Quê Hương.”

(Trích Quê Tôi, đoạn 8)

(more…)

Continue ReadingDuyên Tri Ngộ